Theo quan điểm của tôi, việc đầu tư ngân sách để cử người đi học ở các nước ngoài có lợi, nhưng đầu tư vào phát triển hệ thống giáo dục đại học trong nước vẫn cần thiết và mang lại lợi ích lớn hơn.
Khi đọc thông tin về việc "25 cán bộ, giảng viên Đại học Đà Nẵng không trở về sau đào tạo ở nước ngoài", nhiều người đã có những phản ứng và cảm xúc khác nhau.
Khi bạn nói chuyện với một người bạn đang làm việc tại một trường đại học địa phương và tự hào khoe rằng trường của bạn đã có gần 20 tiến sĩ, có thể những người như bạn sẽ cảm thấy bị "sốc" khi nghe rằng có 25 giảng viên ở một cơ sở giáo dục đại học đã đi học ở nước ngoài nhưng không quay trở về. Tuy nhiên, mỗi con số sẽ có giá trị và ý nghĩa riêng trong ngữ cảnh của nó.
Đại học Đà Nẵng là một trường đại học vùng với tổng cộng 9 trường/khoa trực thuộc. Số lượng cán bộ, giảng viên được cử đi học nước ngoài là hàng ngàn, trong khi chỉ có vài chục người "không trở về". Vì vậy, thực tế cho thấy đây là một số lượng thiểu số.
Trong số những người không trở về đó, mỗi người đều có những điều kiện và hoàn cảnh khác nhau; nguồn kinh phí sử dụng trong quá trình học tập cũng không giống nhau... Không phải tất cả họ đều sử dụng ngân sách nhà nước và gây ra sự lãng phí.
Nếu nhìn vào một góc nhìn khác, thì việc thất thoát một số nhỏ những người không trở về sau học tập ở nước ngoài có thể không đáng phải chỉ trích quá mức.
Đôi khi, những trường hợp như vậy có thể gây khó chịu hiện tại, nhưng lại có thể mang lại lợi ích trong tương lai. Ví dụ, trong trường hợp người học đạt thành tích tốt và tìm thấy cơ hội và môi trường phát triển chuyên môn tốt hơn ở nước ngoài, có thể họ chưa trở về ngay lập tức vì cần hoàn thiện nghiên cứu hoặc tiếp tục học tập. Tuy nhiên, khi họ đạt đến một mức độ phát triển đủ, họ có thể trở về để đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Trong những trường hợp như vậy, sự hiện diện của họ thực sự quan trọng đối với sự phát triển quốc gia.
Nếu buộc phải trở về ngay mà không có điều kiện phát triển, việc "chôn chân" và không có cơ hội phát triển sẽ không mang lại lợi ích cho cá nhân và cộng đồng.
Vấn đề trở về hay ở lại đối với những giảng viên du học ở nước ngoài là một vấn đề đáng quan tâm. Mặc dù không thể loại trừ việc có một số người lợi dụng để tìm kiếm lợi ích cá nhân, nhưng ngược lại, không phải ở bất kỳ đâu trong cả nước, những người học ở nước ngoài sau khi trở về đều có môi trường tốt để phát triển, đặc biệt là những người có trình độ cao và được đào tạo chuyên sâu trong các môi trường chuyên nghiệp.
Trong thực tế, Đại học Đà Nẵng có hàng ngàn giáo đi học ở nước ngoài và sau khi trở về họ đã phát triển rất tốt. Tuy nhiên, cũng không tránh khỏi những trường hợp gặp khó khăn trong việc hòa nhập và thậm chí không trở về, như đã được báo chí đưa tin, điều này là điều thường thấy trong một trường đại học lớn.
Có thể nói, hầu hết những người được cử đi học sau đại học ở nước ngoài là những người giỏi, có khát vọng và có trách nhiệm đối với cơ sở giáo dục đại học đã cử họ đi.
Tuy nhiên, trong quá trình học tập và nghiên cứu ở nước ngoài, đôi khi có những suy nghĩ và quan điểm khác biệt. Mặc dù điều này không phải lúc nào cũng tiêu cực, nhưng chắc chắn không phù hợp với các quy định và quản lý hiện tại, và có thể dễ dẫn đến tranh cãi.
Tuy vậy, vẫn cần khuyến khích giảng viên du học ở các nước tiên tiến thông qua việc sử dụng các nguồn kinh phí khác nhau. Khuyến khích du học ở các nước có trình độ phát triển cao vẫn tốt hơn nhiều so với việc khuyến khích xuất khẩu lao động không có đào tạo chuyên sâu.
Những người có kiến thức cơ bản và được đào tạo bài bản, tiếp cận tri thức trong các nền văn hóa lớn, chắc chắn sẽ có suy nghĩ đúng đắn và hành động có trách nhiệm đối với đất nước, dù ở lại hay trở về.
Tuy đã có nỗ lực trong nhiều năm để cử cán bộ đi học tập ở nước ngoài nhằm phát triển nguồn nhân lực chất lượng cao cho cơ sở giáo dục đại học, nhưng hiện tại cơ sở vật chất, trang thiết bị phục vụ nghiên cứu và đầu tư tài chính để nâng cao đời sống cho nguồn nhân lực chất lượng cao vẫn còn hạn chế so với các nước khác.
Trong khi nhu cầu, kỳ vọng và yêu cầu đối với giáo dục đại học trong nước rất lớn, khó có thể đạt được chất lượng đại học mới với nguồn đầu tư hạn chế.
Với cách làm hiện tại, chúng ta vẫn phải cử người đi học ở nước ngoài và hy vọng họ trở về. Điều này dễ dẫn đến những quyết định và phán đoán không chính xác. Tôi nghĩ rằng việc đầu tư ngân sách vào việc cử người đi học ở nước ngoài là tốt, nhưng đầu tư vào phát triển hệ thống giáo dục đại học trong nước vẫn rất cần thiết và tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét